Ta quý mến dòng sông quen đưa tiễn
Thương người đi đến trọn nghiệp đưa đò
Con sông nào biết đường ra biển
Đều biết đường đến bến tự do
Mời người bước xuống đò gợi lại thương và nhớ
Níu tay nhau khéo lỡ hẹn hò thuận mùa con đò trôi êm đềm trong đêm mờ
Chèo chèo siết mái chèo siết mái chèo lướt tới
Cuộc hành trình tiếp nối chiếc ghe lớn sẵn sàng ngoài khơi xa
Chờ chờ sóng thuận hòa trời hẹn gió cấp ba
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do
Quanh năm đưa đò con đò không bến chờ
Đò xuân hạ đò thu đông
Đò bến ngoài đò bến trong
Ta đưa bao nhiêu chuyến ta đau bao nhiêu lần
Dòng lệ xót giống nòi ràng rụa giữa tăm tối
Những con tim nô lệ bồi hồi
Gục đầu đêm biệt ly âm thầm đi giữa trời
Dòng lệ xót giống nòi khóc cho nhòa bóng tối
Để lòng người chới với những đôi mắt trông về từ bao la
Mẹ hiền nơi quê nhà trọn đời vẫn xót xa
Một thời chết huy hoàng một thời sống đen tối đã xui ai biết bỏ ngục đời
Mặt lạnh như dòng sông ôm hoài mong xa vời
Đường đường sống huy hoàng chết điêu tàn dưới nước
Dù hành trình lỡ bước mớ xương trắng sẽ thành rừng san hô
Lạc loài tấp vô bờ đời tàn theo giấc mơ
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do
Quanh năm đưa đò con đò không bến chờ
Đò xuân hạ đò thu đông
Đò bến ngoài đò bến trong
Ta đưa bao nhiêu chuyến ta đau bao nhiêu lần
Nhạc vàng sót trong mơ còn gợi thương gợi nhớ
Nhắc ta ôm hy vọng mà chờ
Một ngày bao người đi sẽ về đây dựng cờ
Nhạc vàng hát ru mờ hát mong chờ mãi mãi
Lửa ngục tù bốc cháy cõi u tối hát về rạng đông
Bên tình người giấc mặn nồng
Lửa rực muôn tấm lòng
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do
Quanh năm đưa đò đưa người tìm tự do