Trên con đường quanh co mòn mỏi bước chân
Gánh nặng đời, sương gió lạnh lùng qua thân
Lòng cô đơn, bóng tối vây kín lối đi
Tìm hướng sáng, mà sao chỉ thấy mình chìm
Ôi cuộc đời, sao nặng trĩu những gánh sầu
Lối tối kia, dẫn dắt ta vào mê đạo
Giữa dòng đời xiết chặt không lối thoát
Vẫn bước đi, dẫu biết phía trước là vực sâu
Mưa rơi rơi, lạnh lùng như tiếng thở dài
Đêm dài thêm, giấc mơ phai nhạt dưới ánh trăng
Gió thổi qua, thấm lạnh vào tâm can
Hỏi bao giờ, mới thấy bình minh nơi chân trời
Ôi cuộc đời, sao nặng trĩu những gánh sầu
Lối tối kia, dẫn dắt ta vào mê đạo
Giữa dòng đời xiết chặt không lối thoát
Vẫn bước đi, dẫu biết phía trước là vực sâu
Nhìn lại phía sau, quá khứ mờ nhòa
Mọi nỗi đau, giờ đây còn đâu
Tìm trong bóng tối, một chút hơi ấm
Để lòng này, dù lạc lối còn tin vào ngày mai
Ôi cuộc đời, sao nặng trĩu những gánh sầu
Lối tối kia, dẫn dắt ta vào mê đạo
Giữa dòng đời xiết chặt không lối thoát
Vẫn bước đi, dẫu biết phía trước là vực sâu
Trong bóng tối, học cách thấy ánh sáng nơi xa
Đôi chân này, sẽ không ngừng bước qua
Mỗi sáng mai, là hy vọng mới được bắt đầu
Trong lối tối, tìm thấy mình, trong ánh dương kỳ diệu