Vì ta yêu nhau như cơn sóng vỗ
Quẩn quanh bao năm không buông mặt hồ
Thuyền anh đi xa bờ thì em vẫn dõi chờ
Duyên mình dịu êm thơ rất thơ
Và anh nâng niu em như đóa hoa
Còn em xem anh như trăng ngọc ngà
Tự do như mây vàng mình phiêu du non ngàn
Dẫu trần gian bao la đến đâu nơi anh là nhà
Khi anh qua thung lũng, và bóng đêm ghì bàn chân,
Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô
Ta yêu sai hay đúng, còn thấy đau là còn thương
Khi bão qua rồi biết đâu sẽ... đi tới nơi của ngày đầu, hết muộn sầu.
Lạc bước giữa những đam mê tăm tối
Liệu máu vẫn nóng nơi tim bồi hồi?
Người năm xưa đâu rồi, lạnh băng tiếng khóc cười
Anh ở nơi xa xôi vô lối.
Mặt đất níu giữ đôi chân chúng ta
Thì bay lên trong cơn mơ kỳ lạ
Ở đó anh vẫn là người yêu thương chan hòa
Dẫu trần gian cho anh đắng cay nơi em là nhà